Khi việc cầu nguyện cá nhân chúng ta có vẻ nghèo nàn và lời lẽ vụng về, chúng ta không nên dừng lại giữa chừng.
Không phải một trong những ước muốn sâu xa nhất của linh hồn chúng ta là đạt tới sự hiệp thông với Thiên Chúa sao?
Nhiều thế kỷ sau Chúa Ki-tô, một Ki-tô hữu châu Phi tên Augustine đã viết: “Một khát khao kêu lên Thiên Chúa thì đã là cầu nguyện rồi. Nếu bạn muốn cầu nguyện liên lỉ, thì đừng bao giờ ngừng khát khao…”
Tâm hồn đơn thành sẽ làm nền tảng và duy trì việc cầu nguyện chiêm niệm. Điều đó giúp chúng ta quy phục Thiên Chúa, để cho mình được hướng về Người.
Quá trình quy phục này có thể được duy trì nhờ những bài hát đơn giản, lặp đi lặp lại nhiều lần, chẳng hạn như: “Linh hồn con tìm được an nghỉ nơi một mình Chúa”.
Giữa lúc làm việc và đang khi nghỉ ngơi, những bài hát ấy tiếp tục vang vọng trong lòng chúng ta. Trong cuộc sống hiệp thông như thế, Thiên Chúa, Đấng vẫn vô hình, sẽ không nhất thiết phải nói với chúng ta bằng một ngôn ngữ có thể dịch thành những từ ngữ của con người. Trên hết, Thiên Chúa nói bằng cách trực giác thinh lặng.
Trong cầu nguyện, sự thinh lặng dường như không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, trong sự im lặng đó, Chúa Thánh Thần có thể làm cho chúng ta đón lấy niềm vui của Thiên Chúa khi nó chạm vào những tầng sâu thẳm của tâm hồn.